NHÌN NGƯỢC GIẤY BIÊN NHẬN

NHÌN NGƯỢC GIẤY BIÊN NHẬN

Có một tên chủ nhà giàu không biết chữ, lúc đi đòi nợ người ta thì lấy trong túi ra giấy biên nhận làm dáng vẻ như coi, người mắc nợ cười nói:
– “Ngài coi ngược rồi”.
Chủ nhà giàu rất là lúng túng nói:
– “Ta lấy ra để ông xem đấy chứ !”

Suy ngẫm:
Không biết chữ là nổi khổ của một số người, nhưng cái khổ tâm nhất của người nhà giàu hay người có quan quyền là không biết chữ.
Có người không biết chữ nhưng được làm quan vì thân quen với quan lớn; có người không biết chữ nhưng được làm quan vì có tiền nhiều để mua quan; có người không biết chữ nhưng được làm quan vì dựa vào thành tích trong quá khứ của mình mà được thăng quan, tất cả ông quan này đều có cái khổ khó nói nhất đó là không biết chữ i chữ tờ…
Có người Ki-tô hữu không biết gì về Thánh Kinh cả, nhưng vì nghĩ mình là đạo dòng biết làm Dấu Thánh Giá, biết đọc kinh đọc nguyện nên đấu tranh cho được làm trưởng ban giáo lý trong giáo xứ, thế là chia rẽ cộng đoàn; có người thấy mình có giọng đọc hay quyến rũ nên lúc nào cũng đòi cho được đọc sách thánh trong thánh lễ ngày Chúa Nhật và lễ trọng, thế là có tiếng xầm xì to nhỏ và mất hoà khí trong cộng đoàn…
Không biết chữ thì đã khổ, nhưng người không biết mình “không biết chữ” thì khổ hơn, bởi vì họ không hiểu mình đang làm cái gì đây…